Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

Say thơ lục bát

Trong đời, ai cũng có thứ để mà say. Người thì say rượu, người thì say tiền, người thì say cờ-bài-bạc, kẻ thì say gái,mê gái, kẻ lại say thơ...Tôi thì say thơ.
           Khi say thứ này rồi, người ta hay xao nhãng các thứ khác. Có lẽ đó cũng là thường tình.
         Hồi còn trẻ tôi say một cô nàng, say như điếu đổ. Lúc ấy, tôi thấy trên đời này chỉ có mỗi nàng là đẹp nhất. Khi tôi đến ký túc xá, có mấy cô cùng phòng với nàng, tôi chả thèm nhìn. Trong mắt tôi, chỉ có nàng mà thôi.
        Ấy thế rồi mấy năm sau, các bạn của nàng đi lấy chồng hết. Tôi cũng nhận ra rằng tôi và nàng không phải duyên, vừa số. Lúc ấy, gặp lại bạn cùng phòng của nàng, tôi trố mắt ngạc nhiên vì bạn nàng đẹp quá, duyên quá, xinh quá. Thế mà trước đây tôi chả thèm đê ý tí nào. Tiếc là bạn nàng đã là gái có chồng.  Tôi vò tai bứt tóc: Sao ngaỳ ấy mình ngu thế, không nhìn thấy bảo vật ngay trước mắt mình.
           Từ Tết đến giờ, tôi làm biên tập cho  trang webssite Lucbat.com. Khi ấy, lục bát với tôi là nhất, là tình, là hồn dân tộc... Tôi quên và không muốn đọc những bài thơ khác, không phải là lục bát. Tôi say lục bát đến nỗi mõi lời nói hàng ngày cũng thành câu lục bát.
           Có đêm tôi mải biên tập, vợ tôi gọi:
       - Khuya rồi, vào ngủ anh ơi!
  Tôi đáp:
      - Chỉ còn một chút nữa thôi, em à
           Làm xong anh nghỉ ngay mà
    Nói xong, tôi giật mình, hình như câu của mình vừa nói với vợ cũng là câu lục bát..!
         Rồi đến cơ quan, sếp gọi lên báo cáo, tôi cũng báo cáo bằng lục bát, sếp cười ngặt nghẽo bảo là tôi say thơ quá mất rồi!
        Vừa rồi tôi mệt mỏi vê thơ bẻ câu, bẻ đôi, bẻ ba..., tôi ứ làm biên tập lục bát nữa. Có thời gian rảnh rỗi, tôi mới ngâm nga thơ đường, thơ ngũ ngôn, thơ thất ngôn...Ôi, ngẫm ra các loại thể thơ này mới hay làm sao!
         Thế mà chút nữa tôi quên mất nó!
        Thật may cho tôi, đã qua cơn say Lục bát, tôi lại trở vê với ước vọng tình thơ ngày xưa...

Línhthuỷ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét